Viết một bài văn khoảng 400 chữ kể lại một trải nghiệm của bản thân lớp 6

admin

Viết bài bác văn khoảng chừng 400 chữ kể lại một thưởng thức chung tâm trạng em trở thành phong phú và đa dạng hơn

Bản quyền tư liệu thuộc sở hữu VnDoc.
Nghiêm cấm từng hành động sao chép với mục tiêu thương nghiệp.

Lập dàn ý Viết một bài bác văn khoảng chừng 400 chữ kể lại một thưởng thức của bạn dạng thân

a) Mở bài: Giới thiệu về một thưởng thức của bạn dạng thân:

Gợi ý:

  • Trải nghiệm này là thưởng thức gì? Diễn đi ra ở đâu? Vào thời hạn nào?
  • Em tiếp tục sở hữu thưởng thức bại liệt cùng theo với ai? (bạn bè, người thân trong gia đình, thầy cô, người kỳ lạ, một mình…)

b) Thân bài:

- Kể lại trình diễn thay đổi trải nghiệm:

  • Trải nghiệm bại liệt chính thức vì như thế sinh hoạt nào? Thời tiết và không khí ở bại liệt đi ra sao? Có thuận tiện cho tới thưởng thức của em không?
  • Cảm xúc của em như vậy nào? Có hào hứng, mong đợi hoặc hồi vỏ hộp, thấp thỏm khi chuẩn bị nhập cuộc sinh hoạt không?
  • Quá trình ra mắt thưởng thức bao gồm sở hữu những sinh hoạt chủ yếu nào? Chúng ra mắt bám theo trình tự động nào? Có khiến cho người nhập cuộc thấy mệt rũ rời hoặc nhàm ngán không?
  • Em đã trải những gì trong số sinh hoạt đó? Hoạt động bại liệt tăng thêm ý nghĩa gì quan trọng khiến cho em sở hữu tuyệt vời sâu sắc sắc?
  • Hoạt động nào là lưu lại sự kết thúc giục của trải nghiệm? Em sở hữu xúc cảm gì khi thưởng thức đầu tiên kết thúc?

- Ý nghĩa của thưởng thức so với em:

  • Trải nghiệm tiếp tục mang về cho tới em những xúc cảm như vậy nào?
  • Em học hỏi và chia sẻ được gì và sở hữu những thay cho thay đổi nào là chất lượng rộng lớn sau khoản thời gian nhập cuộc trải nghiệm?

c) Kết bài: Nêu tình thân, xúc cảm của em so với thưởng thức nhưng mà tôi vừa miêu tả

Viết một bài bác văn khoảng chừng 400 chữ kể lại một thưởng thức của bạn dạng thân thiết - Mẫu 1

Trước Tết một tuần, em bám theo tía về quê nội sẽ giúp đỡ các cụ dọn dẹp và sắp xếp ngôi nhà cửa ngõ, sẵn sàng đón Tết. Đây là lần thứ nhất em về ngôi nhà các cụ nội vô khi thời điểm cuối năm, nên sở hữu thật nhiều điều mới nhất kỳ lạ. Nhưng cũng vì vậy, nhưng mà em tiếp tục sở hữu một thưởng thức tuyệt vời lắm vời với những anh chị của tôi.

Chiều hôm bại liệt, tía và những bác bỏ đang được thu dọn vô ngôi nhà, nên em và anh chị của tôi ngồi nghịch ngợm ngoài sảnh. Bông anh Thức - người rộng lớn tuổi hạc nhất rủ bọn chúng em chuồn coi chợ hoa moi nhưng mà người tớ một vừa hai phải dựng ở đầu ngõ. Anh ấy còn nói rằng cả group tiếp tục lựa chọn 1 cành moi thiệt đẹp mắt để sở hữ về. Thế là cả group từng đứa chung một không nhiều chi phí ăn lặt vặt vô, sau khoản thời gian điểm xong xuôi, anh Thức gật gù nói rằng thế là đầy đủ rồi. Nghe xong xuôi, em và người xem hào hứng lắm, vội vã vàng kéo nhau chạy đi ra đầu ngõ coi chợ hoa moi. Đến điểm, em tưởng ngàng vô sự rộn rã, sầm uất và tấp nập ở phía trên. Dưới cái tủ, thật nhiều những cây moi, cành moi được trưng bày thích mắt. Em và những anh chị cầm lấy tay nhau nhằm dịch chuyển cho tới tránh bị lạc. Có khi, vì như thế quá si mê nom một cây moi, nhưng mà em khoác kệ anh chị kéo chuồn cũng chẳng Chịu trở lại. Sau một hồi nhắm nhía, anh Thức tiếp tục chỉ cho tới bọn chúng em lựa chọn ra một cành moi đồ sộ chi chít nụ. Sau bại liệt bọn chúng em lựa chọn những chạc liễn nhỏ sở hữu dòng sản phẩm chữ Chúc mừng năm mới tết đến, Phát tài phát tài phát lộc, rồi những chạc đĩnh vàng, chạc đồng xu tiền nhằm treo lên cành moi. Cả group xúm lại bên dưới cái sạp nhỏ của một ông lão, hớn hở lựa chọn rồi phô trương cùng nhau. Chúng em nỗ lực làm thế nào nhằm những chạc treo thiệt đa dạng chủng loại, chẳng trùng lặp. Khi bọn chúng em đem cành moi về ngôi nhà, người rộng lớn người nào cũng yêu thích ca ngợi ngợi nên em vui vẻ lắm. Sau khi ổn định quyết định cành moi vào trong bình, bọn chúng em xúm lại treo những số đồ dùng tô điểm tôi đã lựa chọn lên cây. Xong xuôi, bọn chúng em cứ đứng vòng xung quanh nhắm nhía với sự sung sướng lâng lâng trong tâm địa. Thầy tiếp tục chụp cho tới em một tấm hình thiệt đẹp mắt với cành moi bại liệt và những anh chị.

Khi về lại nhà tại Ninh Thuận, điểm chẳng sở hữu ngày đông và không tồn tại hoa moi vô khi Tết, em ghi nhớ lắm thưởng thức đẹp mắt ở quê nội. Ngắm tấm hình tía chụp, em ước sao bản thân sẽ có được một thứ tự được ăn cái Tết trọn vẹn vẹn ở điểm phía trên.

Viết một bài bác văn khoảng chừng 400 chữ kể lại một thưởng thức của bạn dạng thân thiết - Mẫu 2

Trong chuyến hành trình về quê nước ngoài một vừa hai phải rồi, em tiếp tục sở hữu một thưởng thức tuyệt vời lắm vời. Dù tiếp tục về lại quê hương, nhưng mà lòng em vẫn xung khắc khoải ghi nhớ nhung mãi về thưởng thức ấy.

Lúc bại liệt khoảng chừng chừng rộng lớn tía giờ chiều, vì như thế trời ngày đông nên trời sậm sịt, không tồn tại nắng và nóng. Thầy u bận việc làm, nên em đi dạo 1 mình đi ra cánh đồng đầu xã. Tại bại liệt, sở hữu một group chúng ta trạc tuổi hạc em đang được lội phân bì bõm ở bên dưới mương nước. Lại ngay gần rộng lớn, em nhìn thấy chúng ta ấy bắt ốc và cua kể từ bên dưới lớp bùn nhị mặt mũi mương nước lên. Thấy em để ý để ý, chúng ta ấy tiếp tục gọi em lại và rủ nằm trong xuống nước lần cua. Lúc đầu, em sở hữu chút ngần quan ngại vì như thế trời khá giá buốt, bùn sình cũng có thể có vẻ ko thật sạch sẽ. Nhưng ko ngăn nổi trí tò lần, em vẫn xắn phần ống quần và trở lại mé nước. Lần trước tiên, em được nhúng chân xuống một tấm bùn sâu sắc cho tới vì vậy, vì như thế từ xưa đến giờ u em luôn luôn khước từ em nghịch ngợm những trò nghịch ngợm này. Sau tích tắc kinh ngạc ban sơ, em nhanh gọn lẹ dò xét đi ra bí quyết nhằm dịch chuyển thời gian nhanh rộng lớn bên dưới mương nước. Em học theo chúng ta cho tới tay xuống bùn, lần mẫm dò xét tìm tòi những chú ốc bươu bậm bạp. Mò ốc thì khá dễ dàng, vì như thế bọn chúng đứng yên ổn và tương đối nhô cái đầu lên bên trên mặt mũi bùn. Chứ bắt cua thì khó khăn lắm, vì như thế bọn chúng cứ trườn loạn xị, lại còn chất lượng ngụy trang nữa. Thế là, em nằm trong chúng ta phân tách nhau trở thành những phía, dồn chú cua bậm bạp về một góc. Giây phút chú cua chạy về phía bản thân, em hoảng hốt lắm, nhỡ nó cặp cho tới một chiếc thì nhức điếng, nhưng mà em cũng chẳng biết phương pháp bắt cua. Nhưng giờ chúng ta gọi liên tục tiếp tục khiến cho em ko tâm lý được không ít, vội vã lấy nhị tay vồ lấy chú cua, bốc lên cả cua và bùn. Khi thả chú tớ vô giỏ, chúng ta ca ngợi ngợi em liên tiếp thực hiện em quan ngại lắm. Cùng với nó là một trong những chút niềm kiêu hãnh len lách vô lồng ngực.

Buổi tối về lại quê hương bà, em cứ ghi nhớ mãi những khoảnh xung khắc lần cua bắt ốc ở mương nước với những người dân chúng ta mới nhất quen thuộc. Trải nghiệm thú vị ấy chung em thêm thắt thân mật với quê nhà của tôi.

Viết một bài bác văn khoảng chừng 400 chữ kể lại một thưởng thức của bạn dạng thân thiết - Mẫu 3

Chiều ngày qua, trong những khi đi dạo ở đường phố cạnh ngôi trường học tập, em tiếp tục vô tình nhìn thấy một hiệu sách cũ ở sâu sắc vô con cái ngõ nhỏ. Nhờ vậy, nhưng mà em tiếp tục sở hữu một thưởng thức tuyệt hảo.

Hiệu sách ấy không thật rộng lớn, chứa chấp chan chứa ắp những ông chồng sách truyện cũ cao đến tới cái ngôi nhà. Trong góc sở hữu một cái thang được làm bằng gỗ nhằm rất có thể lấy những cuốn sách phía trên cao. Trước cửa ngõ là một trong những bà cụ với mái đầu lấm tấm chi đang được ngồi lướt web mặt mũi bà trà nhỏ. Trên bàn trà, một chú mèo mướp đang được ở lim dim đôi mắt, thỉnh phảng phất ve sầu vẩy cái đuôi nhỏ. Tất cả tiếp tục tạo ra một khoảng không gian sâu sắc lắng, chậm rì rì rãi và an nhiên cho tới kì quái. Thấy em tiến thủ lại ngay gần với vẻ mặt mũi hiếu kì, bà công ty siêu thị sách cũ tiếp tục mỉm cười cợt êm ả dịu dàng và gọi em tiến thủ lại. Và thế là, em tiếp tục ngồi xuống bậc cửa ngõ, ngay lập tức sát bên bà và được bà trình làng về hiệu sách. Sau bại liệt, em chính thức được tự động bản thân mày mò kho sách cũ ở phía bên trong. Cảm giác như em đang được tập bơi vô một kho báu tiềm ẩn lịch sử dân tộc. Mỗi cuốn sách em cố lên đều từng được người chủ của chính nó nâng niu, giữ giàng. Nhưng rồi vì như thế một nguyên do nào là bại liệt, nhưng mà bọn chúng được mang tới phía trên nhằm hóng đón người người chủ loại nhị của tôi. Bà công ty quán tiếp tục thưa với em rằng: Không chỉ người xem sách mới nhất bước tiến bên trên còn đàng dò xét tìm tòi trí thức, nhưng mà chủ yếu những cuốn sách đang dần bên trên hành trình dài dò xét tìm tòi tri kỉ của tôi. Lời thưa ấy, khiến cho em càng thêm thắt hiểu và trân trọng những cuốn sách cũ rộng lớn khi nào không còn.

Sau nhị giờ ngụp lặn vô hiệu sách, em tiếp tục dò xét cho chính mình được một ông chồng sách truyện. Cầm bọn chúng bên trên tay, em về lại quê hương vô thú vui sướng tràn lan. Bởi bạn dạng thân thiết một vừa hai phải sở hữu một thưởng thức tuyệt hảo.

Kể lại một thưởng thức chung tâm trạng em trở thành phong phú và đa dạng hơn - Mẫu 4

Hôm ni, trời chính thức lao vào những mua đông trước tiên, lòng em lại xuyến xao về những thưởng thức tuyệt hảo nằm trong đồng chí vào trong ngày đầu đông đúc năm ngoái.

Hôm ấy, trời cũng thoáng đãng và giá buốt buốt như thời điểm hôm nay. Bầu trời cao và rộng lớn, mang 1 tông white color xám chán ngắt. Em nằm trong nhị người bạn tri kỷ của tôi là Tuấn và Nam, hứa hẹn nhau cho tới tủ sách của thành phố Hồ Chí Minh nhằm xem sách. Đến điểm, bọn chúng em vô nằm trong sung sướng, nhanh gọn lẹ đi tìm kiếm những cuốn sách nhưng mà bản thân yêu thương quí.

Bỗng, khi tiếp cận góc cuối tủ sách, em bắt gặp cô thủ thư đang được vất vả dịch chuyển những thùng sách mới nhất đi ra bàn ở thân thiết chống. Nhìn sau sườn lưng cô, em thấy còn không ít thùng sách đồ sộ như vậy. Sau một thông thoáng tâm lý, em ngay tắp lự dò xét nhị người chúng ta của tôi và bàn luận. Chúng em đưa ra quyết định nài được chung cô thủ thư dịch chuyển sách. Lúc đầu, cô có vẻ như quan ngại ngùng và kể từ chối. Nhưng thấy bọn chúng em quyết tâm mong muốn được chung cô, thì cô mới nhất gật đầu.

Trước không còn, bọn chúng em nằm trong cô dịch chuyển những thùng sách đi ra chống thân thiết tủ sách. Sau bại liệt, cởi thùng giấy má đi ra, đem sách đi ra và phân thành từng loại bám theo nội dung. Cách này khá trở ngại và cần thiết sự triệu tập cao phỏng. Theo chỉ dẫn của cô ấy thủ thư, bọn chúng em phân tách sách bám theo từng ông chồng nhỏ, rồi đưa bọn chúng đi ra giá chỉ sách của phân mục bại liệt, xếp lên kệ. Tuấn và em tương đối cao, thì xếp ở những tầng trên cao. Nam thì khỏe mạnh và thời gian nhanh nhẹn, nên leo thang, xếp sách tại tầng tối đa. Còn cô thủ thư thì xếp ở cá tầng phía bên dưới. Đến ngay gần trưa, bọn chúng em tiếp tục bên nhau hoàn thành xong việc làm. Tuy sở hữu vất vả, tuy nhiên bọn chúng em người nào cũng vui vẻ lắm. Vì một vừa hai phải thực hiện được một việc chất lượng lại sở hữu một thưởng thức tuyệt hảo.

Lúc Chào thân ái cô thủ thư, cô ấy tiếp tục tặng cho tới bọn chúng em từng chúng ta một cuốn sách về trái đất động vật hoang dã. Cầm sách bên trên tay, em vui vẻ lắm. Đến khung trời bên trên cao cũng đột nhiên trở thành tươi tắn sáng sủa cho tới kỳ lạ kì.

Kể lại một thưởng thức chung tâm trạng em trở thành phong phú và đa dạng hơn

Kể lại một thưởng thức chung tâm trạng em trở thành phong phú và đa dạng hơn - Mẫu 5

Em vô cùng quí những trận mưa, nhất là những cơm trắng mưa rào ngày hạ. Bởi kỉ niệm tuổi hạc thơ tuyệt hảo nhất của em đó là vào trong 1 ngày mưa như vậy.

Lần ấy, em mới nhất chỉ là một trong những cậu nhỏ bé chừng sáu, bảy tuổi hạc, quí rong ruổi bên trên những cánh đồng, vườn cây nằm trong đồng chí vô sóc. Chiều bại liệt, cũng tựa như các chiều không giống, em nằm trong chúng ta của tôi tụm năm tụm bảy nghịch ngợm đá cầu bên dưới vết mờ do bụi tre đầu xã. đột nhiên, một giờ sấm kêu lên, báo hiệu cho tới lực lượng mây đen giòn kể từ xa xôi ào ào kéo về. Phút chốc, khu đất trời đen giòn kịt lại. Tuy nhiên, chẳng ai vô bọn chúng em hốt hoảng cả. Bởi trận mưa rào ngày hạ luôn luôn là thú vui với những đứa con trẻ nông gia.

Chẳng ai bảo ai, bọn chúng em hớn hở chạy về ngôi nhà, lao đi ra vườn, hạn chế vài ba tàu lá chuối rộng lớn. Vừa khi ấy, mưa ụp rầm xuống, Trắng xóa. Chúng em cứ tía đứa chuồn và một group, lấy lá chuối thực hiện dù, sung sướng cố bám theo cái nơm tre chạy đi ra đồng. Ra cho tới điểm, bọn chúng em hớn hở bịa nơm ở những lối nước chảy xuống ruộng, ở dọc những con cái nước chảy xung quanh đồng. Chính khi mưa đồ sộ như này, cua cá tiếp tục xuất hiện tại nhiều lắm. Lắp xong xuôi, nước cũng chảy mỗi lúc càng nhiều, người đứa nào thì cũng ướt sũng sũng. Thế là bọn chúng em vứt lá chuối chuồn, chạy ào đi ra tắm mưa. Tận hưởng trọn làn nước non của trời, bọn chúng em nô giỡn, chạy nhảy, hò la. Có đứa trượt vô cả vũng bùn thân thiết đàng, khiến cho cả lũ cười cợt ngặt nghẹo. Rồi cũng có một lát sau, mưa ngừng, bọn chúng em giới hạn game show lại, chuồn gỡ nơm. Nơm nào là cũng có thể có những chú cá, con cái cua trườn vô phía bên trong. Có đứa như mong muốn, sở hữu cả chú lươn đồng. Mang bám theo thú vui sướng ấy, bọn chúng em xách nơm và từ giã nhau, về lại quê hương.

Kỉ niệm tuổi hạc thơ ấy tiếp tục tạo ra cho tới em những mùa hè thiệt tuyệt. Giờ phía trên, em tiếp tục to hơn, những đồng ruộng giờ đã và đang chứ không những nhà máy sản xuất, công trường thi công. Nhưng thú vui ngày ấy sẽ vẫn mãi vô ngược tim của em.

Kể lại một thưởng thức chung tâm trạng em trở thành phong phú và đa dạng hơn - Mẫu 6

Thảo Mai là kẻ bạn tri kỷ nhất của em. Suốt rộng lớn tứ năm thực hiện chúng ta của nhau, bọn chúng em tiếp tục bên nhau trải qua loa những kỉ niệm tuyệt hảo. Nhưng quan trọng nhất vẫn chính là thưởng thức về chuyến hành trình nghịch ngợm tiếp tục kết nối em nằm trong Mai.

Đó là chuyến hành trình thưởng thức ở rừng hoa moi Nhật Tân vô khi ngay gần Tết năm lớp 2. Lúc bại liệt, em và Mai được xếp vô và một group nhằm nhập cuộc sinh hoạt thưởng thức. Sau lúc nghe những tiếng nhắn dò xét và chỉ dẫn của gia sư, bọn chúng em chính thức tách đi ra sinh hoạt riêng biệt. Em và Mai một vừa hai phải chuồn, một vừa hai phải sử dụng máy hình ảnh mini để mà chụp lại hình hình ảnh những đóa hoa moi. Từ những nụ nhỏ bé xíu, cho tới những bông một vừa hai phải mới nhú, cho tới những bông tiếp tục ngay gần tàn. Vừa chụp, bọn chúng em một vừa hai phải bàn coi tiếp tục dùng tấm hình này ra làm sao vô bài bác thưa của tôi.

Vì quá say sưa, nên bọn chúng em đã đi được tách đi ra đối với chúng ta không giống khi nào là ko hoặc. Trong vườn moi to lớn với thật nhiều gốc moi, bọn chúng em chẳng bắt gặp chúng ta nào là xung xung quanh bản thân cả. Lúc này, em nhìn thấy bản thân đã trở nên lạc thất lạc rồi. Trời dần dần về chiều, ngày ngày đông lại tối sớm, em vô cùng hoảng hoảng hốt, chính thức thút thít. Nhưng Mai thì lại điềm đạm kỳ lạ thông thường. Cậu ấy cầm lấy tay em, dỗ dành dành riêng và hứa rằng tiếp tục dẫn em về lại khu vực lớp triệu tập. Nói rồi Mai để ý để ý bên dưới khu đất nhằm dò xét lại đàng cũ, đôi khi cầm lấy tay em nhằm dẫn em chuồn nằm trong. Sau chừng năm phút, cảnh vật xung xung quanh dần dần không xa lạ rộng lớn, em còn nghe được giờ người xem đang được ơi ới. Thế là bọn chúng em tiếp tục tụ hội được đối với cả lớp. Lúc này, em mới nhất nhìn thấy rằng bản thân thiệt là ngốc nghếch khi nhảy khóc chỉ vì như thế lạc ngoài phần trong rừng hoa. Thế tuy nhiên Mai dường như không thưa gì với người xem cả, chỉ im re cầm tay, truyền cho tới em sự ấm cúng của tình chúng ta. Hành động tinh xảo và chan chứa sự quan hoài bại liệt của Mai tiếp tục khiến cho em vô cùng cảm động và thêm thắt yêu thương quý cậu ấy.

Từ kỉ niệm khó phai thứ tự bại liệt, Thảo Mai đang trở thành người bạn tri kỷ nhất của em.