Truyện ngắn ngủi Nam Cao
Dần thức mới lớn nhập mái ấm còn tối om om. Ðêm mon chạp, trời lâu sáng sủa. Thật rời khỏi thì gà gáy tiếp tục lâu. Tiếng gà gáy xôn xang. Và óc Dần còn lưởng vưởng một ý lưu giữ mơ hồ nước, tương tự khi người tao lưu giữ lại những vùng tôi đã qua loa nhập một giấc chiêm bao: Dần ko tỉnh hẳn rời khỏi, Dần tiếp tục thấy những giờ gà gáy rất rất phong thanh, xa xôi xôi vẩn lên nhập giấc mộng nửa máu mê nửa tỉnh. Rồi thì Dần tỉnh hẳn. Có lẽ tự một giờ gáy cụt ngủn của anh ý gà trụi nhập chuồng gà mái ấm cạnh bên. Con gà đang được ở thời kỳ tập dượt gáy, giờ gáy ngắn ngủi tuy nhiên tiếp tục vang động lắm. ấy là 1 trong những con kê đem mức độ. Dần phác hoạ lại nhập tưởng tượng dòng sản phẩm tưởng tượng lộc ngộc của chính nó, cấc lấc và vụng về dở người như 1 anh đàn ông mươi sáu tuổi tác, đôi bàn chân cao, dòng sản phẩm cổ trần ngất nghểu, dòng sản phẩm mồng đỏ ửng khè mới nhất tương đối nhu nhú, dòng sản phẩm đuôi cụt ngủn. Anh chàng rất rất hoặc lịch sự mái ấm nó tãi gio, tãi rác rưởi, khiến cho nó bực tôi đã bao nhiêu chuyến toan vụt bị tiêu diệt.
Dần nhỏm dậy. Nó sờ soạng thoát ra khỏi dòng sản phẩm ổ rơm rồi cút trực tiếp ra phía bên ngoài. Cạnh ngoài mịt loà sương. Khí giá buốt sắc như dao. Dần rùng bản thân và hắt xì hơi bao nhiêu dòng sản phẩm luôn luôn. Nó thấy cần được động che ngay lập tức, cần được thực hiện ngay lập tức một việc gì cho tới rét mướt người: tiếp tục rét và lại còn đứng teo ro thì chỉ càng tổ rét. Nó mải kiểu mẫu vơ lấy dòng sản phẩm thanh hao nhằm quét dọn Sảnh, quét dọn ngõ. Việc quét dọn tước đoạt ấy chẳng sáng sủa nào là nó quên thực hiện, cho dù Sảnh mái ấm đem dơ hay là không. Ấy là 1 trong những thói quen thuộc tương tự dòng sản phẩm thói quen thuộc dậy kể từ khi hãy còn tối. Nết chuyên cần ấy, nó học tập được bao nhiêu năm cút ở.
Dần cút ở từ thời điểm năm chửa mươi nhì. Khi ấy, đầu nó còn nhằm nhì dòng sản phẩm trái khoáy bới. Nó mới nhất biết nuốm vững vàng dòng sản phẩm thanh hao nhằm quét dọn mái ấm và thổi một niêu cơm trắng con cái con ko sinh sống, ko khê. Mẹ nó vốn liếng bần hàn kể từ nhập trứng bần hàn rời khỏi, nên hoặc liệu, hoặc bồn chồn. Thị nghĩ về rằng: Con tôi đã rộng lớn rồi, cần uốn nắn nắn ngay lập tức cút mái ấm bản thân vườn không nhiều, ruộng ko, cửi vải vóc cũng ko, tức là việc làm chẳng đem gì; nó trong nhà cũng chỉ chơi; nhằm khoác nó lêu têu chạy ra phía bên ngoài lối, tiến công chắt, tiến công dù, rồi nó hỏng thân; chi bởi vì cho tới nó cút ăn cút ở với những người tao, nhằm người tao bắt nó đề bạt việc nọ, việc tê liệt cho tới nó quen thuộc tay; đem việc thực hiện rồi mới nhất biết việc tuy nhiên thực hiện, chỉ nhông nhổng nghịch tặc quen thuộc, đến thời điểm cần thực hiện vớ gờ guộng tay chân, chẳng tiến công sụp tính năng này cũng tiến công vỡ dòng sản phẩm tê liệt, dòng sản phẩm loại phụ nữ tuy nhiên nuốm cho tới dòng sản phẩm gầu ko biết tát làm thế nào, trả cho tới đám mạ ko biết ghép thế nào là, bảo ngồi lên khuông cửi nhắc lấy dòng sản phẩm thoi thì lúng tao lúng túng, là loại phụ nữ xứng đáng cho tới hùm ăn thịt. Thị chắc chắn cho tới Dần cút ở nhằm học tập cho tới quen thuộc việc làm cửi vải vóc, ruộng vườn, sau đây chừng dòng sản phẩm thân: ấy là dòng sản phẩm lợi xa thẳm xôi. Nhưng lại còn dòng sản phẩm lợi nhãn tiền: mái ấm hứng một mồm ăn. Nếu hạn chế được thường ngày vài ba lẻ gạo, thì không nhiều rời khỏi những em Dần cũng rất được no rộng lớn. Rồi đã có được đồng công nào thì cũng là hoặc. Mà chẳng được thì hàng năm người tao cũng thí vứt cho tới dòng sản phẩm quần, dòng sản phẩm áo. Thầy u, nếu như chẳng được nhờ con cái thì cũng không có gì cần phiền lòng gì nhập thân thích nó.
Dần cút ở. Nó ở cho tới mái ấm bà chánh Liễu. Nhà bà chánh mạng chín mươi khuông cửi. Bà mướn Dần, với nhì con cái nhỏ nhắn nữa, nhằm bọn chúng dọn lặt vặt và coi nom ống suốt: Năm đầu, công cả năm mang trong mình một đồng, với một chiếc áo cánh vải vóc lớn, một chiếc quần sồng, một chiếc thắt sống lưng. Nhưng nếu như chịu thương chịu khó và ngoan ngoãn thì bà tiếp tục cho tới rộng lớn. Còn dòng sản phẩm sự ăn (bà phú hứa cả với những người tao vì như thế tính bà rất rất phân minh) thì bà cũng không đủ can đảm thưa chắc chắn rằng đói hoặc no; cũng chính vì giờ rằng nhiều, tuy nhiên mái ấm bà cũng cơm trắng chia: sáng sủa, từng người một lùm; trưa, tía lượt thiệt đầy; tối, củ khoai, củ ráy, bụng trẻ con con cái, vì vậy, thì có lẽ rằng cũng ko cần đói. Mẹ Dần cho tới như vậy được xem là hậu quá. Bởi vì như thế thiệt rời khỏi, trong nhà Dần, Dần đã có được ăn tía bữa thế đâu? mỗi một ngày, chỉ bữa trưa. Mà khan hiếm họa lắm mới nhất đem bữa được từng người tía vực chặt. Thường thông thường là nhì vực, rộng lớn nhì vực. Có khi một. Cũng đem khi chẳng vực nào là, cần ăn ráy, ăn khoai trừ bữa. Thế tuy nhiên Dần Chịu đựng được, thì vào trong nhà bà chánh, đương nhiên là Dần Chịu đựng được, Dần sung sướng là không giống nữa. Con người tao, đem cơm trắng nhập là đem domain authority, đem thịt ngay lập tức. Chẳng lâu đâu. Người u nghĩ về và mừng. Thị chắc hẳn chỉ vài ba, tía mon sau, nếu như Dần được một ngày rỗi rãi về nghịch tặc với những em, mọi người tiếp tục kinh ngạc thấy nó lớn như con cái chim cút. Mà white, tuy nhiên rất đẹp, tuy nhiên lành lẽ, rời khỏi phết cô phụ nữ lắm!...
Mơ ước hão! Bởi vì như thế không nhiều lâu ni, Dần đem về thiệt, tuy nhiên nó vẫn gầy guộc như một chiếc que. Nó khóc hu hu. Nó yêu sách trong nhà với những em, mong muốn cho tới ăn thế nào là thì cho tới, mong muốn bắt làm những gì thì bắt, chỉ chớ bắt nó ở cho tới mái ấm bà chánh nữa. Cơm mái ấm nhiều khó khăn nuốt. mời của mình tuy nhiên ko thực hiện lợi cho tới chúng ta được thì chúng ta thực hiện cho tới cần nôn rời khỏi tuy nhiên fake chúng ta. Dần chân yếu đuối tay mượt lắm. Nó thà nhịn đói tuy nhiên ở cửa ngõ, trong nhà còn rộng lớn. Mẹ Dần chắc chắn ko nghe. Thương con cái thì nhằm bụng. Nuông con cái thà làm thịt con cái cút. Trẻ con cái đứa nào là chả quí trong nhà với thân phụ, với u nhằm chẳng người nào là động cho tới thân? Ði ở cho tới mái ấm người tao, ăn cơm trắng của những người tao, lấy công của những người tao, thì đương nhiên là cần thực hiện cho tới xứng đáng cơm trắng, xứng đáng công của những người tao. Làm ko được người tao thiệt thì người tao xót. Người tao xót thì người tao cần thưa. Nói, bản thân nghe thì chớ, ko nghe thì người tao cần chửi, cần tiến công. Người tao tiến công chửi nghĩ rằng phúc mái ấm bản thân đấy, ko tiến công, ko chửi, sao đem nên thân thích người được? Thị bảo Dần: "Mày đem hỏng thì người tao mới nhất đánh; tiến công thế chứ tiến công nữa tao cũng ko thương chút nào; ngươi mong muốn sinh sống, thì về mái ấm bà chánh tuy nhiên ở, ko về thì cút đâu khoác kệ! Tao ko chứa chấp, tao ko lấy gì nuôi được ngươi...".
Hỡi ôi! Người u rất đáng để thương của Dần bị tiêu diệt cho tới ngày hôm nay tiếp tục quá 1 năm rồi. Nghĩ cho tới u khi nào là, Dần cũng ngậm ngùi. Bởi vì như thế bà thưa thế, tuy nhiên bà chẳng nghĩ về thế đâu. Khi tiếp tục cố thực hiện rời khỏi mặt mày hất hủi làm cho Dần Chịu đựng cút rồi, bà ôm mặt mày khóc hu hu. Bà bảo ck rằng: "Nghĩ cho tới con cái khi nào là thì thương con cái rứt ruột. Nhưng biết thực hiện sao? Trời bắt tội bản thân bần hàn. Nó trong nhà bản thân thì ăn cũng chẳng khi nào được bữa no. Ðã đành ăn ko no, nó cũng còn sướng rộng lớn trong nhà bà chánh, được ăn no. Nhưng bản thân liệu đem nuôi được nó xuyên suốt đời không? Rồi chỉ vài ba tía tuổi tác nữa, đem ai thương cho tới nó, xin xỏ nó cho tới con cái mái ấm người tao, bản thân chớ gả hoặc sao? Về mái ấm ck tuy nhiên thổi cơm trắng ko chín, quét dọn mái ấm chẳng nên thì liệu người tao đem ngoài bới ông, bươi phụ thân không? Vả lại thế hệ nó còn lâu năm. Không bắt nó nghiền bản thân, nghiền xác cho tới quen thuộc, rồi cực ngay lập tức nhập chủ yếu dòng sản phẩm thân thích của chính nó. Mình nghĩ về cho tới nó nhiều chứ đem cần bắt nó cút ở nhằm hòng được lợi hàng năm một vài ba đồng tiền công đâu?".
Bố Dần chẳng thưa sao. Ông chỉ thở lâu năm. Nhưng ông cũng ngơ ngẩn từng ngày, sản phẩm buổi như lưu giữ con cái lắm. Về sau, những em Dần lại kể với Dần như vậy, nên Dần mới nhất biết. Dần không thích thực hiện cực phụ thân u nữa, nên cực cho tới bị tiêu diệt cũng đành gặm răng tuy nhiên Chịu đựng, không đủ can đảm thút thít yêu sách về. Lâu dần dần rồi nó cũng quen thuộc cút. Cái sự cực thì khi nào cũng như vậy thôi. Nhưng khi người tao tiếp tục chắc chắn Chịu đựng, thì cực thế nào là tuy nhiên ko Chịu đựng được.
Dần ở cho tới mái ấm bà chánh Liễu đích 2 năm. Nó mới nhất về mái ấm kể từ dạo bước đầu giêng. Vụ mùa năm ngoái, u Dần ỉa chảy bao nhiêu cơn, rồi lại ko Chịu đựng kiêng cữ, cứ cút làm; mưa nắng và nóng nhiễm nhập người - tuy nhiên mức độ một người một vừa hai phải mới nhất đau đớn kết thúc còn được bao nhiêu? - Thị cần lại một trận kịch liệt rồi thì bị tiêu diệt. Thành demo mái ấm chỉ từ một thân phụ, là nam nhi, với nhì đứa trẻ con con cái, vắt han mũi không được sạch: bọn chúng nó không biết làm những gì cả. (Hai đứa áp với Dần, giá chỉ trời làm cho bọn chúng nên người thì giờ đây tiếp tục đứa thổi được nồi cơm trắng, đứa quét dọn được dòng sản phẩm nhà; tuy nhiên 1 năm xưa, nhì đứa lên đậu cách nhau chừng đem vài ba ngày, rồi bị tiêu diệt, cũng cách nhau chừng đem vài ba ngày). Thầy Dần, cố đợi không còn năm, cho tới thưa với bà chánh Liễu xin xỏ cho tới phụ nữ bản thân về. Dần trong nhà coi sóc những em, siêng bao nhiêu sào vườn bòn phân phối, nhặt nhạnh làm cho thân phụ đi làm việc. Bốn thân phụ con cái lịu nhịu nuôi nhau. Con mái ấm bần hàn thông thường sớm biết, sớm khôn khéo. Dần mới nhất mươi lăm tuy nhiên tiếp tục quán xuyến được từng việc nhập mái ấm, biết suy tính, biết liệu bồn chồn, chẳng xoàng xĩnh gì một người nội trợ tiếp tục sành sỏi lắm.
Nhưng ông trời tuồng như không thích cho tới thân phụ con cái Dần ngóc đầu lên. Cuộc sinh sống từng ngày 1 khó khăn thêm thắt. Gạo xoàng xĩnh, thóc cao. Ngô, khoai cũng khó khăn chuốc được tuy nhiên ăn. Thậm chí cho tới phân tử muối bột cũng sinh rời khỏi khan hiếm nốt: mua sắm một vài ba xu chẳng sản phẩm nào là Chịu đựng phân phối. Ðồng chi phí trở nên rời khỏi rẻ rúng quá. Công thực hiện tuy rằng đem cao hơn nữa, tuy nhiên chẳng ngấm nhập đâu. Trước tê liệt, từng người thực hiện thường ngày hào rưỡi thì tiếp tục sát đầy đủ mọi người ăn; giờ đây thường ngày được tía hào, chi phí hấp tấp nhì, tuy nhiên nếu như rước đong gạo thì ko bởi vì một góc thời trước, trở nên demo một người ăn cũng không còn. Ngày thực hiện tiếp tục vậy, còn ngày nghỉ: đem cần ngày nào là cũng có thể có người mướn đâu? Ðã thế lại còn bão, lại còn lụt, rồi lụt ngán, cho tới vụ chiêm lại giở trò đại hạn. Rồi những mái ấm nhiều, bọn chúng ko thể chôn bạc giấy tờ, chắc chắn nhằm thóc nẩy lộc nhập mái ấm chứ không hề Chịu đựng phân phối. Gạo cứ từng ngày 1 giá chỉ. Không biết rồi làm những gì rời khỏi chi phí tuy nhiên đong?
Một tối, sau thời điểm tiếp tục thở than với con cái không còn quá một trống không canh rồi, thân phụ Dần thở lâu năm bảo con cái rằng:
- Cơ rất rất này, nếu như còn trong nhà, rồi cho tới bị tiêu diệt đói cả lũ tuy nhiên thôi. Bây giờ mà còn phải thế, cho tới mon nhì, mon tía này còn cực cho tới đâu? Thầy con cái bản thân đem thân thích thì cần liệu dần dần cút. C ũng không có gì bao nhiêu ngày nữa tuy nhiên tiếp tục Tết, thôi thì tao cũng cố tuy nhiên Chịu đựng vậy qua loa giêng rồi tiếp tục tính.
- Thầy bảo: con cái tính ra sao? Nhà bản thân thì chỉ mất cấp cho thực hiện mướn. Thời vụ lại không còn rồi. Qua giêng, con cái chắc hẳn mươi ngày nghỉ ngơi, ko chắc hẳn mang trong mình một ngày đem việc.
- Ấy thế bản thân mới nhất lại càng cần được tính. Nếu đem việc thì vẫn còn phải bồn chồn gì nữa? Chẳng được cơm trắng thì cũng rất được cháo, miễn sao ko bị tiêu diệt lả... Nhưng không tồn tại việc!... Cho nên tao ấn định lên rừng một chuyến.
- Eo ôi!
- Việc gì tuy nhiên "eo ôi?". Bây giờ người tao cút như cút chợ. Nghe thưa bên trên ấy thực hiện ăn còn dễ dàng. Làng tao, về cánh mái ấm ông trương Huấn đấy, chúng ta cút toàn bộ bởi vì ấy bạn bè, tuy nhiên anh nào là về cũng có thể có chi phí.
- Tiền rừng, bạc bể chả dễ dàng nuốt được đâu. Vô phúc tuy nhiên té nước một chuyến thì lại được!...
- Thì chỉ cho tới bị tiêu diệt là nằm trong, chứ gì? Còn rộng lớn ngồi ở trong nhà tuy nhiên bị tiêu diệt đói. Thế ngươi bảo ko thục mạng thân thích cút như vậy, thì còn xoay xấp gì nhằm mò mẫm rời khỏi chi phí được nữa, nào?
Ồ tuy nhiên quả thật vậy thiệt. Dần không có gì biết đáp sao được nữa. Nó đành lẳng lặng. Câu chuyện ngắt rời khỏi vài ba phút. Trong lúc ấy, cả nhì đều nghĩ về ngợi. Dần bỗng nhiên hỏi:
- Cả bọn chúng con cái cũng cút à?
- Không. Tao hãy cút 1 mình trước, coi sao.
Dần hấp tấp kêu lên:
- Chịu thôi! Chúng con cái chả dám trong nhà đâu. Ðêm hôm đem tía đứa trẻ con ranh!...
Nó kinh hoảng đem tóm gạo hoặc củ ráy, củ khoai cũng ko tạo được tuy nhiên ăn. Nhưng thầy nó bảo:
- Tao tiếp tục liệu khu vực ấy rồi. Vườn khu đất với những em, tao tiếp tục nhờ chú Lữ coi nom. Bòn phân phối thế nào là chả đầy đủ cho tới nhì đứa bọn chúng nó ăn. Mà ko đầy đủ thì tao cho tới...
Còn nó? Chắc thầy này lại ấn định cho tới nó cút ở cho tới mái ấm bà chánh Liễu hoặc mái ấm nào là không giống đấy. "Thì cũng được!...". Dần nghĩ về vậy. Cái thân thích nó, nào là nó đem cần thiết gì? Nhưng nghĩ về cho tới cảnh mái ấm tan tác tuy nhiên buồn. Rồi phía trên thân phụ một điểm, con cái một nẻo, bà bầu từng đứa nhờ vả một người... Nó tiếp tục chuẩn bị thưa một điều gì nhằm can phụ thân, thì phụ thân tiếp tục bảo:
- Còn ngươi thì tao cho những người tao cưới.
Chuyện cưới xin xỏ khiến cho Dần thèn ngượng nghịu. Thành demo này lại ko tìm kiếm ra câu gì nhằm thưa. Vẫn người thân phụ nói:
- Thôi thì trước sau cũng một chuyến. Có rùi gắng cũng chẳng rùi gắng được từng nào. Mắc dòng sản phẩm người tao xin xỏ cưới bao nhiêu chuyến rồi. Tao khất mãi làm cho không còn tang bu ngươi đã; tuy nhiên người tao chắc chắn xin xỏ bồn chồn trước. Chết dòng sản phẩm phụ nữ người tao cũng chuẩn bị cưới rồi: mái ấm người tao cũng neo người; ko cưới ngươi về thì ngay lập tức đứa sai lặt vặt cũng không tồn tại nữa. Vả lại khu vực người tao với bản thân, ko lẽ ra sao? Người tao ăn ở cần thì tôi cũng cần ăn ở cần, thấy người tao thưa mãi, tao cũng nể.
Dần tức tối:
- Nể! Nể dòng sản phẩm gì! Thầy cứ bảo rằng: u con cái bị tiêu diệt cút rồi, nhì em thì còn dở người, chỉ mất con cái tương đối rộng lớn một tí cần trong nhà nhằm thổi cơm trắng, nấu nướng nước.
- Thì tao vẫn bảo người tao thế. Nhưng người tao ko Chịu đựng.
- Không Chịu đựng là ko Chịu đựng ra sao? Quyền còn ở bản thân...
- Thì vẫn chính là quyền còn ở mình? Cho nên người tao đem dám bắt bản thân đâu? Người tao chỉ cố nề hà. Người tao thưa khó khăn với bản thân. Tao thề bồi với mày: nhì tía chuyến bà ấy ko khóc với tao, tao chết! Rồi bà ấy vái. Bà ấy bảo: Thế này này, ông ạ: ông cũng cực, tuy nhiên tôi còn cực rộng lớn ông, thầy con cháu bị tiêu diệt cút, tôi chỉ được đem bản thân con cháu là đàn ông, ông cố thương tôi...". Như thế thì tao còn biết kể từ chối người tao thế nào là cho tới tiện?
Rồi thầy Dần thưa nhỏ:
- Mắc dòng sản phẩm khi u ngươi ở xuống, mái ấm không thể một đồng xu nào là, không thể vớ víu nhập đâu được, tao đã nhận được của những người tao nhì mươi đồng tiền cưới. Ý người tao ấn định trả tiền trước thế, rồi xin xỏ cưới ngay lập tức thời điểm cuối năm, năm ngoái. Tao cần khất. Nhưng ko lẽ khất chuyến người tao mãi? Người tao lại tưởng bản thân đem ý lừa thanh lọc gì người tao chăng. Hôm nọ người tao lại cho tới xin xỏ lần tiếp nữa. Họ xin xỏ cho tới mon giêng... Nhưng kể từ giờ cho tới mon giêng đem là bao? Ðằng nào là ngươi cũng cần cút, tuy nhiên ngươi cút thì tao ko thực hiện thế nào là một vừa hai phải coi coi những em ngươi một vừa hai phải đi làm việc được. Cho nên tao chắc chắn đem gửi bọn chúng nó, rồi lên rừng một chuyến. Kiếm ăn được, tao sẽn mang bọn chúng nó cút. Ðịnh thế, nên tao bảo người ta: "Nếu bà chắc chắn bồn chồn, thì tôi cho tới bồn chồn ngay lập tức dạo bước nhập năm". Người tao đem căn vặn tao: "Ông tiếp tục thương... trước nữa là thương con cháu, sau nữa là thương tôi, tuy nhiên rộng lớn cho tới như vậy, thiệt cũng chính là phúc mái ấm Shop chúng tôi lắm lắm. Tình cảnh mái ấm tôi, chắc hẳn ông cũng không có gì kỳ lạ gì. Chúng tao nằm trong là dòng sản phẩm khu vực bần hàn yếu đuối, thì con cháu tất cả chúng ta lại thực hiện chúng ta cùng nhau. Vậy ông ấn định may vá cho tới con cháu thế nào là, chi tiêu thế nào là, thì ông cho tới Shop chúng tôi biết nhằm Shop chúng tôi bồn chồn. Tao nghĩ về nhừ ruột cũng ko biết vấn đáp thế nào là cho tới tiện. Vải giấy tờ như vải vóc giấy tờ năm nay?... Xin không nhiều thì ko biết may gì. Chỉ một cỗ ăn mặc quần áo cánh vải vóc lớn cũng cần non tía chục. Mà xin xỏ nhiều thì đem tiếng; với lại sức tao lấy gì tuy nhiên trả cho chính mình được? Vay công vay mượn nợ lắm nhập thì về sau lại chỉ cực bọn chúng ngươi. Tao cần bảo người ta: mong muốn may cho tới ngươi thế nào là thì may lấy, tao không đủ can đảm nhận. Bà tao bảo: "Ta với tao, chẳng thưa gì ông cũng rõ: dòng sản phẩm khi trở ngại thế này, mươi mái ấm họa mới nhất mang trong mình một mái ấm đem chi phí tuy nhiên may khoác, còn thì chỉ quần manh, áo vá, treo chạc, quấn rợ; chắc hẳn trong nhà ông thì cũng như vậy, tuy nhiên mái ấm tôi thì cũng vậy. May quần chùng áo lâu năm cho tới con cháu, bất quá chỉ khoác một ngày cưới tuy nhiên thôi, rồi cũng bởi vì nhằm đấy, cảnh mái ấm tất cả chúng ta thì còn hội hè nổi tiếng gì tuy nhiên cần rinh quần chùng áo lâu năm tê liệt chứ?... Vậy ông tiếp tục dạy dỗ thế, thì tôi xin xỏ may cho tới con cháu một cỗ ăn mặc quần áo vải vóc, ăn mặc quần áo cánh thôi, nhằm con cháu nó khoác đi làm việc ấy; còn hôm cưới, nếu như con cháu nó chưa xuất hiện áo chùng, thì tôi xin xỏ trả dòng sản phẩm áo chùng của tôi cho tới nó khoác, cho tới nó qua loa dòng sản phẩm ngày ấy, kẻo con cháu nó là trẻ con con cái này lại tủi thân thích chăng. Rồi kể từ ngày tiếp theo tuy nhiên đi đi lại lại cứ ăn mặc quần áo đụp, rước rời khỏi tuy nhiên khoác. Cái áo lâu năm lại chứa chấp cút. ấy, mái ấm mang trong mình một u, một con cái, chỉ một chiếc áo lâu năm là đầy đủ chán! Mẹ cút đâu u mặc; con cái cút đâu con cái khoác. Việc may khoác cho tới con cháu thế cũng chính là tàm tạm thời được. Còn ý ông ấn định ăn uống hàng ngày thế nào là, xin xỏ cho tới biết". Người tao thưa thế là đem ý căn vặn bản thân đem cần thiết cau rượu, chi phí nống gì nữa hoặc không? Tao nghĩ về cũng không có gì nên xin xỏ ngoài ra. Mình chứa chấp lấy nhì chục đồng tiền của những người tao, rộng lớn 1 năm, đem đến năm rưỡi trời rồi. Vả lại còn đang sẵn có trở bu ngươi, cũng nên thực hiện vụng về thực hiện trộm, miễn sao kết thúc việc thì thôi. Vậy chúng ta đương, bạn bè, tao chắc chắn chẳng bảo ai. Ðằng mái ấm trai cũng vậy. Bà ấy tiếp tục thú thiệt rằng: cần biện năm, tía cỗ thế nào là, về đằng chúng ta mái ấm gái, thì xin xỏ biện; chứ đằng chúng ta mái ấm bà ấy tịnh ko chào người nào là cả. Bởi việc cần bồn chồn thì bồn chồn, chứ thiệt rời khỏi một tí gì rồi cũng nhập nợ công cả. Công nợ lắm thì về sau chỉ bị tiêu diệt bọn chúng ngươi, chứ bị tiêu diệt ai? Vì thế, nên tao bảo: Bà ạ, dẫu rằng "Vui thì mừng cả triều đình, chẳng mừng, mừng thể 1 mình mừng chi?". Ðằng mái ấm trai, bà còn không thích bảo ai, thì đằng mái ấm gái giờ đây vẫn đang còn tang u con cháu, tôi cũng chẳng bảo ai sất cả. Vậy bà ấn định ngày nào là cứ 1 mình bà với ck nó cho tới, tôi cũng chỉ cho tới nhì em nó trả nó về. Thế cũng kết thúc. Ai mỉm cười cho tới hạng mái ấm bọn chúng ta? Còn như sự chi phí nống... xứng đáng lẽ tôi chẳng nên xin xỏ thêm thắt đồng nào là nữa mới nhất cần (hồi u con cháu mất mặt, tôi chứa chấp lấy nhì chục đồng tiền của bà, là tôi cần nghĩ), tuy nhiên tục ngữ dạy dỗ rằng: nhiều phân phối chó, khó khăn phân phối con; tôi cũng còn đồng công, đồng nợ, toàn bộ chừng mươi đồng, kể dòng sản phẩm sự bắt bà trả cả thì cũng không đủ can đảm bắt, tuy nhiên tôi xin xỏ thêm thắt dăm đồng nữa nhằm trang trải những khu vực tôi vay mượn mượn nhằm bồn chồn cho tới bu con cháu, hồi bu con cháu mất mặt. Như thế cũng như thể tài chính con cháu, con cháu ném ra nhằm trả nghĩa cho tới bu con cháu. Tôi không đủ can đảm tơ hào gì nhập đấy. Ấy là tao cũng dối trá bà ấy thế, chứ nợ công tao cũng ko trả vội; tao tóm lấy dăm đồng ấy, nhằm rời khỏi giêng tăng trưởng rừng...
Câu chuyện tối hôm ấy Dần đang được âm thầm nhắc nhở lại, trong lúc trả đẩy dòng sản phẩm thanh hao cùn bên trên mặt mày dòng sản phẩm Sảnh con cái. Bởi vì như thế ngày hôm nay đó là ngày người mẹ ck sẽ tới rước Dần cút. Ðêm ngày hôm qua, đợi nhì đứa nhỏ nhắn ngủ rồi, nhì phụ thân con cái lại thở lâu năm, thở ngắn ngủi cùng nhau. Dần khóc cho tới quá nửa tối, rồi thiếp cút khi nào là chẳng biết. Sáng dậy, Dần đem cảm tưởng chừng như nó mới nhất chợp đôi mắt cút một tý. Nó thấy người mỏi mệt nhọc. Dù vậy, nó cũng chạy ra phía bên ngoài quét dọn thóc...
Dần quét dọn kết thúc thì ở đằng tấp nập, mặt mày trời tiếp tục nhô lên. Những tia sáng sủa trước tiên chọc thủng tấm mùng sương, rồi xé toạc mãi rời khỏi. độ sáng tràn cút. Trong khoảnh xung khắc, trở thành quang đãng hẳn... Dần rời khỏi ao, vệ sinh. Lúc về lại nhà, nó thấy thân phụ và nhì em tiếp tục dậy rồi. Hai người con, từng đứa ôm một đùi phụ thân.
Người phụ thân ngồi lử demo, lừ thừ. Ðôi mi đôi mắt coi có vẻ như tương đối sưng. Dần cúi mặt mày, bởi vì nó đoán rằng tối ngày hôm qua, phụ thân cũng khóc. Nó vờ vĩnh mò mẫm dòng sản phẩm thanh hao, tuy rằng nó biết mái ấm không thể dòng sản phẩm thanh hao nào là nữa, ngoài dòng sản phẩm nó một vừa hai phải quét dọn và nhằm ngoài đầu chái...
Thầy nó bảo:
- Hôm ni ngươi cần xuống chợ một tý cút, con cái ạ.
- Mua phân phối gì tuy nhiên cút chợ?
- Mua bao nhiêu xu trà tươi tỉnh, với bao nhiêu trái khoáy cau. Người tao cho tới, cũng cần đem chén con nước, miếng trầu tươm tất vớ chứ?
- Chào!... Vẽ chuyện!
- Sao lại vẽ chuyện? Không đem, ko coi được.
Dần mỉm cười tủm tỉm. Thằng em rộng lớn, tỳ một tay lên đùi phụ thân, múa may tay tê liệt và nhún nhảy người, giễu chị:
- Lêu lêu! Lêu lêu? Có người chuẩn bị được cút lấy ck... Lêu lêu.
Dần khoặm mặt mày, lườm em. Người phụ thân kinh hoảng phụ nữ coi xấu xí hổ, củng nhập đầu đàn ông một chiếc và mắng nó:
- Im thằng này!... Ðể cho những người tao nhắn nó. Mua chừng nhì xu trà...
- Rầy nhì xu, sản phẩm trà nó chả phân phối thì sao... Dần kêu lên thế và cố mỉm cười lớn làm cho ngoài ngượng nghịu. Người phụ thân cũng mỉm cười và hỏi:
- Hai xu ko phân phối, thì bao nhiêu xu mới nhất bán?
- Ít nhất là năm xu. Mua không nhiều nó không tồn tại chi phí trả lại.
- Thì mua sắm cả năm xu vậy. Năm xu thì nấu nướng được bao nhiêu ấm?
- Một ngàn rét mướt... Ông lão cả đời ko cút chợ, cứ tưởng trà rẻ rúng lắm. Quen với thời trước, chừng một xu một rét mướt giờ đây năm xu, nấu nướng đặc chỉ được một rét mướt là không còn xoắn.
Thầy Dần lè lưỡi ra:
- Èo! Mẹ ơi!
- Thật... Không đem thế, cứ cổ con cái tuy nhiên chặt? Muốn mua sắm thì mua sắm, chẳng mua sắm thì chớ, chứ dòng sản phẩm sự giắt thì ngang ngang với nhân sâm.
- Ðắt thì cũng cần mua sắm. Năm xu trà, với nhì trái khoáy cau ngon ngon một tý.
- Cau ngon cần tám, chín xu một trái khoáy.
- Vị chi cút tía xu một miếng trầu?
- Ðúng thế, ko xoàng xĩnh tía xu một miếng.
- Trời khu đất ạ!... Có đời nào là như vậy? Cái thổ mô tả gì rồi cũng đắt!... do đó tao vẫn bảo: Cái thời điểm hiện nay chẳng nên giở giang rời khỏi làm những gì. Mọi đồng từng tốn. Giá thực hiện chừng mươi lăm cỗ, chắc hẳn mất mặt cho tới năm chục bạc. Miếng bùi chui qua loa cổ; bản thân ăn một giở đem no được bởi vì đời đâu, tuy nhiên người tao cần chạy cỗ cho tới chúng ta đương mái ấm bản thân thì cực. Thà bất nhược là tao chước hết?...
- Ấy thầy thì chỉ thế... Cái gì rồi cũng chước! Thành demo rời khỏi con cái tôi chỉ bám theo ko.
- Theo ko cũng rất được. Mẹ ngươi thời trước cũng chỉ bám theo ko tao đấy. Thế tuy nhiên cũng ăn ở cùng nhau được mãi, sinh con cái đẻ dòng sản phẩm, và lại còn thương yêu thương nhau bởi vì tám những cặp bà xã ck cưới linh đình. Mẹ kiếp! Lắm ăn hỏi linh đình, tuy nhiên rồi lại chả vứt nhau ùn ùn rời khỏi đấy à?
Dần lại mỉm cười tủm tỉm. Bởi nói tới bà xã, thầy nó bỗng nhiên lưu giữ rời khỏi một điều...
- Tý nữa quên! Con lưu giữ mua sắm bao nhiêu nén hương thơm... Hôm ni là ngày cưới con cái, cỗ bàn tiếp tục chả đem thì thôi, bao nhiêu nén hương thơm cũng không tồn tại nốt thì cần tội...
Cái ý ấy - sự lưu giữ tưởng cho tới người tiếp tục khuất - khiến cho cả nhì thân phụ con cái nằm trong buồn buồn phiền. Mắt rơm rớm nước, thầy nó thở lâu năm rồi ngùi ngùi bảo:
- tường vậy, tao cũng bảo bà ấy biện một mâm nhằm cúng bu ngươi. Người sinh sống, chẳng đem thì thôi, tuy nhiên người bị tiêu diệt...
Dần thổn thức. Nó kinh hoảng còn đứng đấy thì nó sẽ bị khóc òa lên mất mặt. Nó cố bảo:
- "Thôi! Con cút chợ..." rồi chạy rời khỏi. Ra cho tới Sảnh nó mới nhất nghe thấy thầy nó bảo:
- Ừ con cái cút.
Xế chiều hôm ấy, người mẹ ck và ck Dần mới nhất cho tới. Cả nhì nằm trong khoác ăn mặc quần áo cánh. Bà u khoác một chiếc áo nâu lâu năm tiếp tục bạc phía trên vai. Chú rể xách một chẽ cau, chừng một chục trái khoáy. Vào cho tới mái ấm, hắn lúng túng ko biết đặt điều đâu. Bà u nhìn thấy bảo Dần:
- Cho bu mượn dòng sản phẩm đĩa cút, con!
Mặt Dần tiếp tục đỏ ửng bừng. Hai đứa em nó, nhìn thấy, mỉm cười chui rích. Nó tận dụng câu sai của u ck, nhằm chạy tót rời khỏi chái đứng. Một khi lâu nó cũng ko nhập. Thầy nó cần hứng lấy khu vực cau ở tay người mẹ ck, để trên nệm thờ u nó. Rồi thầy nó thưa thiệt to:
- Ði nấu nướng nước cút con!
Không thấy phụ nữ thưa, ông cần bảo thằng đàn ông lớn:
- Chạy rời khỏi bảo chị đun rét mướt nước.
Rồi ông thân thích hành cút lấy chìa vôi rời khỏi nhằm têm trầu. Bà u ck đem điều ngay:
- Thưa ông, ông tiếp tục đem lòng thương cho tới con cháu, tuy nhiên xét rời khỏi, như vậy này thì thiệt ông thương quá, thương từng nhẽ, đồ vật gi ông cũng châm chước cút cho tất cả, khiến cho Shop chúng tôi cảm tạ một cái bụng ông và lại lấy thực hiện xấu xí hổ về dòng sản phẩm cơ hội Shop chúng tôi xử lắm. Chúng tôi xử thế này thiệt trái khoáy là ko cần. Nhưng vái Trời, vái Ðất!... Chúng tôi muốn làm nghĩ về thế nào là tê liệt tuy nhiên ông trời ông ấy chỉ cho tới nghĩ về cho tới thế thôi, thì cũng cần rầu lòng tuy nhiên chín vứt thực hiện mươi, chứ như ông thì thiệt một vứt thực hiện mươi, tuy nhiên ko được một cũng vứt thực hiện mươi. Có vậy thì việc làm của con cháu mới nhất hoàn thành được. Giá cần thân phụ bà xã như thân phụ bà xã mái ấm không giống, nhất nhất dòng sản phẩm gì rồi cũng bắt đầy đủ cách thức, thì mái ấm như mái ấm Shop chúng tôi lấy gì tuy nhiên bồn chồn được? không nhiều là con cháu xuyên suốt đời không tồn tại bà xã. Nhưng phúc làm thế nào, lại gặp gỡ được ông thân phụ bà xã thương con cái rể như ông, thì đem cần ông trời ông ấy cũng còn thương mái ấm Shop chúng tôi lắm lắm không?
Thôi thì giờ đây từng sự ông tiếp tục thương cho tới con cháu cả rồi, ngày hôm nay tiện được ngày, tôi cũng biện cơi trầu cho tới kêu với ông nhằm ông cho tới con cháu được lễ cụ công cụ bà - trước là lễ gia tiên, sau là lễ bác bỏ mái ấm tao, sau nữa ông lại cho tới con cháu lễ sinh sống ông, (chẳng đem tài sản gạo heo, hoặc mâm cao cỗ lênh láng thì cũng cần lấy đầu thực hiện lễ gọi là chút lòng trở nên của con cái, con cháu những cụ) - rồi xin xỏ quy tắc ông nhằm Shop chúng tôi trả con cháu về mái ấm thực hiện ăn.
Ðáp lại từng nào điều căng bóng, xa thẳm xôi ấy, ông thân phụ bà xã chỉ vấn đáp gọn gàng thon lỏn một câu:
- Vâng! Mời bà cứ ngồi nghịch tặc thư thả xơi nước, xơi trầu tiếp tục.
Rồi ông lại chứa chấp cao giọng, bảo con:
- Hễ được nước thì bắc lên phía trên, con cái nhé!
Rồi ông ngồi lử demo. Bởi vì như thế ông buồn lắm. Chỉ lát nữa là kẻ tao rước Dần cút. Ðêm ngày hôm nay, chỉ từ bản thân ông với nhì đứa trẻ con con cái. Nhà tiếp tục vắng vẻ ngắt vắng vẻ ngơ, chẳng không giống gì ngày bà xã ông mới nhất bị tiêu diệt cút. Rồi chỉ mươi bữa, nửa mon là ông sẽ rất cần vứt nốt nhì đứa đàn ông nhằm ngược... Chao ôi! Bùi ngùi biết mấy?... Ông thờ thẫn toàn bộ cơ thể. Ông nghĩ về bụng rằng: giá chỉ Dần ko cần về mái ấm người tao, thì có lẽ rằng chẳng đời nào là ông cần lên rừng; ông cứ trong nhà với tía con cái, thân phụ con cái đùm quấn lấy nhau, giờ đây vứt lại nhì đứa nhỏ nhắn tuy nhiên cút, ông thương bọn chúng nó quá... A thế ra ông cần cút điểm không giống thực hiện ăn, chẳng cần vì như thế cớ gì không giống tuy nhiên chỉ vì như thế Dần cần cút lấy ck, Dần cút lấy ck, không có bất kì ai coi coi vườn khu đất, mái ấm cửa ngõ, con cháu cho tới ông nữa... Ông buồn quá. Ông đáp lại những câu rất rất dông dài của bà sui gia bởi vì những câu ngắn ngủi ngủn. Bà sui gia, ngược lại nhiều điều lắm. Bà hạnh phúc. Bà thưa luôn luôn. Bởi tài ăn thưa của những người tao, một đời mới nhất đem cơ hội người sử dụng cho tới chừng vài ba chuyến. Bà thì duy nhất chuyến thôi, cũng chính vì bà đem từng một mống đàn ông. Lấy một con cái bà xã cho tới con cái, đem dễ dàng đâu? Nhất là bản thân lại không tồn tại nhiều chi phí. Công việc cần qua loa bao nhiêu mươi nấc, bao nhiêu mươi cầu. Chưa cưới được bà xã về cho tới con cái, thì còn là một đi đi lại lại mỏi chân, khẩn khoản ông vái bà trẹo hàm răng... Công việc của bà, mươi phần kết thúc cho tới chín phần rồi. Còn một tý chút nữa tuy nhiên thôi. Tội gì ko và ngọt ngào với những người tao cho tới yên tĩnh ổn định cả. Người tao gả phụ nữ, tiếp tục chẳng được gì thì cũng cần được điều thưa mát ruột, đuối ruột cho tới hả dạ...
Ðến tối, ăn hỏi mới nhất rời khỏi cút. Vẻn vẹn đem sáu người, mọi người gái mái ấm trai. Ông thân phụ bà xã tiếp tục tưởng ko cút. Nhưng người mẹ ck cố chào. Vả lại nếu như ông ko cút, thì nhì đứa nhỏ nhắn cũng ko thể cút tuy nhiên Dần thì đang được thút thít. Nếu chỉ mất bản thân nó rời khỏi cút thì có lẽ rằng nó cũng ko Chịu đựng nốt. Ông đành kéo bao nhiêu cành rào lấp ngõ rồi cút vậy.
Dần ko Chịu đựng khoác dòng sản phẩm áo lâu năm của người mẹ ck trả, trở nên demo lại chủ yếu bà khoác dòng sản phẩm áo ấy bên trên vai. Dần khoác những áo vải vóc ngày thông thường tức là một chiếc quần cồng cộc xẫng và đụp những miếng vá thiệt lớn, một chiếc áo cánh nâu bạc phếch và cũng vá nhiều khu vực lắm, một phía tay rách rưới quá, tiếp tục xé cụt sát cho tới nách. Nó sụt sịt khóc, cút cạnh bên u ck. Chú rể dắt đứa em rộng lớn của Dần. Còn thằng nhỏ nhắn thì ông thân phụ cõng. Cả bọn cút thui thủi nhập sương giá buốt và bóng tối như 1 mái ấm gia đình xẩm lẳng lặng dắt díu nhau đi tìm kiếm giường ngủ... Ðến mái ấm trai, người mẹ ck chào thân phụ Dần hấp thụ nước ăn trầu. Rồi bà làm thịt một con kê, dọn cho tới tía thân phụ con cái ông một mâm cơm trắng. (Dần một vừa hai phải ngượng nghịu một vừa hai phải buồn ko Chịu đựng ngồi ăn). Ba thân phụ con cái lặng lẽ ăn. Người phụ thân ăn đem vài ba lượt cơm trắng, rồi buông chén bát đĩa, ngồi xỉa răng đợi cho tới nhì người con ăn. Ông giục bọn chúng ăn nhanh chóng lên, rồi còn về kẻo khuya. Thằng rộng lớn và cơm trắng phùng mồm rời khỏi, bị nghẹn bao nhiêu chuyến. Khi cả nhì con cái tiếp tục thôi cơm trắng, ông cho tới bọn chúng nó hấp thụ nước rồi đứng lên, kính chào người mẹ ck Dần nhằm rời khỏi về. Ông dắt thằng rộng lớn và cõng thằng nhỏ nhắn bên trên sống lưng. Dần đứng đợi phụ thân ở ngoài Sảnh. Nó vẫn còn đấy dụi đôi mắt. Người phụ thân ái lo ngại, đứng lại coi con cái một thông thoáng rồi chăm lo bảo:
- Thôi! Thầy cho tới em về nhé.
Dần khóc nấc lên. Hai đứa em không thể chế nhạo nữa. Thằng rộng lớn chực khóc. Thằng nhỏ nhắn ngây mặt mày rời khỏi vì như thế không hiểu biết nhiều sao cả. Người phụ thân mắng yêu thương con:
- Mẹ bọn chúng mày!...
Bà u ck thấy Dần khóc quá, chạy rời khỏi. Thầy Dần hấp tấp bước tiến. Dần đuổi theo phụ thân, nức nở:
- Thầy!... Thầy...
- Mẹ mày!... nín tiếp cận thầy về.
- Thầy chớ... cút... lên rừng!
Người phụ thân thấy lòng thổn thức và đáp liều:
- Ừ, thì thôi... Mẹ mày!
- ← Nghèo
- → Trăng sáng